“Những ngôi sao xa xôi” là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của nhà văn Lê Minh Khuê viết về cuộc sống, chiến đấu của tổ trinh sát mặt đất trên con đường Trường Sơn thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Tác phẩm đã ghi lại một cách chân thực nhất đời sống của các cô gái thanh niên xung phong. Thông qua đó, chúng ta thấy được cuộc chiến tranh kia ác liệt đến nhường nào và những cô gái nhỏ bé mạnh mẽ, gan dạ đến thế nào. Dù sống trong cảnh chiến tranh và phải đối diện với rất nhiều hiểm nguy nhưng họ vẫn luôn giữ vững được tinh thần lạc quan, hồn nhiên, yêu đời. Họ là đại diện cho một thế hệ thanh niên Việt Nam nhiệt huyết, sôi nổi sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc.
Ba nhân vật được Lê Minh Khuê mang đến trong “Những ngôi sao xa xôi” là Phương Định, Nho và Thao, họ là một tổ trinh sát làm việc trong một hang dưới chân cao điểm, nơi máy bay giặc Mĩ đánh phá dữ dội và sự sống cũng như cái chết luôn luôn cận kề và cách nhau trong gang tấc. Thế nhưng, công việc của các cô gái này là phải đo khối lượng đất lấp vào hố bom. Nếu có quả bom nào chưa nổ, họ phải tìm cách cho nó nổ thì mới đảm bảo được an toàn cho những chuyến xe qua.
Trong hoàn cảnh ấy, Lê Minh Khuê đã xây dựng lên hình ảnh ba cô gái đáng mến, đáng cảm phục. Trong đó, Phương Định là nhân vật được miêu tả nhiều hơn cả. Phương Định là một cô gái Hà Nội có hai bím tóc dày, tương đối mềm. Cô có một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn mới thật đẹp làm sao.
Ở Phương Định người ta nhận thấy cô hiện lên như là một cô gái rất hồn nhiên yêu đời, giàu cá tính. Cô cũng rất hay hát và khi ngồi lên thành cửa sổ căn phòng nhỏ bé nhà mình và có thể say sưa hát. Cho đến khi cô phải sống trong cảnh bom đạn ác liệt khi mà chính cái chết kề bên thì người con gái đó như càng thích hát hơn. Có lẽ rằng cũng chính tiếng hát đó như át tiếng bom của quân thù. Cô luôn luôn thích những bài hành khúc, những điệu dân ca Quan họ, hay còn thích cả những bài ca Ca-chiu-sa của Hồng quân Liên Xô, bài dân ca ý… Không chỉ dừng lại ở đó thì Phương Định còn biết bịa ra những lời hát, thế mà chị Thao lúc này đây cũng cứ vẫn “say mê” chép vào sổ tay của mình.
Chị Nho thích thêu thùa, còn chị Thao chăm chép bài hát, Định thích ngắm mình trong gương, ngồi bó gối mơ mộng và hát. Chị Thao lớn tuổi hơn nên những mơ ước và dự định về tương lai với chị cũng trở lên thiết thực hơn. Mặc dù người tổ trưởng ấy chiến đấu rất dũng cảm nhưng lại rất sợ khi phải nhìn thấy máu và còn sợ cả vắt nữa.
Thế rồi sau một trận chiến đấu của ba cô gái để phá bốn quả bom giữa vùng trọng điểm, nhiệm vụ này vô cùng căng thẳng, hồi hộp và cả sự lo lắng khi Nho bị sập hầm, và lại bị thương. Ngay lúc này thì một cơn mưa đá kéo đến, làm dịu cả bầu không khí ngột ngạt, làm dịu mát tâm hồn ba cô gái anh hùng sau những căng thẳng của một trận chiến đấu.
Vẻ đẹp của Những ngôi sao xa xôi là vẻ đẹp của chủ nghĩa anh hùng, của tâm hồn trong sáng của những cô gái thanh niên xung phong hoạt động ở một nơi vô cùng ác liệt trên chiến trường Trường Sơn. Qua câu chuyện này, làm sống lại trong lòng ta những hình ảnh thật đẹp về những chiến công phi thường của tổ trinh sát mặt đường, sống lại không khí hào hùng của dân tộc khi mà cả nước đang sục sôi đánh Mĩ.