Cũng như bao cô gái thanh niên xung phong khác, Phương Định cũng nổi bật với tinh thần dũng cảm, thái độ bình tĩnh vượt lên hiểm nguy. Điều đó được thể hiện qua một lần phá bom trên cao điểm Trường Sơn. Sau những đợt rải bom của giặc, Phương Định sẽ cùng đồng đội chạy lên cao điểm làm nhiệm vụ, nơi vẫn còn những quả bom chưa nổ. Để tự trấn an bản thân, cô luôn nghĩ mình có các chiến sĩ dõi theo sau. Cô quyết định không đi khom, bởi một lí do rất đơn giản: “Các anh ấy không thích các kiểu đi khom khi có thể đàng hoàng mà bước tới”. Suy nghĩ ấy cho thấy được lòng tự trọng và ý chí mạnh mẽ của một cô gái nhỏ nhắn.
Phương Định “dùng xẻng nhỏ đào đất dưới quả bom”. Quả bom nằm lạnh lùng, lưỡi xẻng thỉnh thoảng lại chạm vào quả bom, một tiếng động sắc đến gai người, cứa vào da thịt: “Tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng lành”. Cách miêu tả của tác giả rất chân thực, sống động, khiến người đọc cảm nhận được âm thanh của hai vật bằng sắt va chạm vào nhau, rồi lại cảm thấy như mình là chính Phương Định, cảm nhận được nỗi hồi hộp, sợ hãi, khiến ta thấy rõ hơn tinh thần dũng cảm của Phương Định. Những lúc đối mặt với quả bom, cô cũng từng nghĩ đến cái chết, nhưng là một cái chết rất mờ nhạt, không cụ thể. Điều cô quan tâm nhất vẫn là “liệu mìn có nổ không, bom có nổ không? Không thì làm cách nào để châm mìn lần thứ hai?” Trong suy nghĩ của Phương Định, nhiệm vụ luôn được đặt lên trên hàng đầu, dù có phải hi sinh cả tính mạng. Chính nhờ suy nghĩ gan dạ ấy mà tuyến đường Trường Sơn mới được mở bằng phẳng cho những chiếc xe cứu trợ chạy thẳng vào miền Nam.
Công việc rất nguy hiểm như đang “chọc giận thần chết” đã trở nên quen thuộc với cô, nhưng nó không làm cho tâm hồn cô trở nên chai lì, thô cứng. Ở Phương Định còn là tình cảm thường trực dành cho những người đồng đội, đồng chí. Cô luôn yêu thương và dành sự quan tâm sâu sắc cho hai người đồng đội thân thiết Thao và Nho. Cô lo lắng cho chị Thao lên cao điểm chưa về đến nỗi “nói như gắt vào máy” khi đại đội trưởng hỏi tình hình. Khi Nho bị thương, cô vỗ về và chăm sóc tận tình như một cô y tá: “moi đất, bế Nho đặt lên đùi mình, rửa cho Nho bằng nước đun sôi trên bếp than, tiêm cho Nho rồi pha sữa trong cái ca sắt”. Sự chăm sóc nhiệt tình đó đã giúp Nho mau khỏe lại. Cô đối xử với hai người đồng đội không khác gì chị em ruột thịt trong cùng một gia đình. Cô còn dành tình cảm trân trọng của mình dành cho các chiến sĩ cùng chiến đấu. Trong suy nghĩ của Phương Định, “những người đẹp nhất, thông minh, can đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục có ngôi sao trên mũ”. Tình cảm thiêng liêng, cao quý của tình đồng đội đã tiếp thêm sức mạnh cho cô gái trẻ hàng ngày nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ được giao để mau chóng giải phóng đất nước. Có được những trang viết này cũng một phần xuất phát từ tình yêu thương đất nước và sự quý trọng những người lính của nhà văn Lê Minh Khuê. Bà hẳn là một người rất trân trọng công lao to lớn của các chiến sĩ nên mới viết nên được những tâm tư cao cả như thế của Phương Định.
Gấp lại trang văn nhưng lại mở ra trong ta biết bao tình cảm thiêng liêng, quý trọng dành cho những nữ thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn khói lửa. Trường Sơn là nơi thử thách ý chí, khí phách con người Việt Nam. Lê Minh Khuê đã rất khéo léo khi miêu tả tâm lí nhân vật đầy sống động cùng những miêu tả chân thực về thử thách gian nan mà các cô gái phải đối mặt. Chính những con người như Phương Định, Thao, và Nho đã xướng lên bài ca tuyệt đẹp của “những bông hoa trên tuyến lửa” anh hùng:
“Em là người thanh niên xung phong
Không có súng, chỉ có đôi vai cáng thương, tải đạn
Giữa tầm đạn thù, tấm lòng dũng cảm
Em vượt đường dài tiếp thêm lửa tiến công.”
(Những bông hoa trên tuyến lửa, Đỗ Trung Quân)
“Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê đã làm sống lại trong lòng người đọc hình ảnh tuyệt đẹp về một thế hệ trẻ hào hùng, đầy lòng dũng cảm. Đó là thế hệ mà những cô gái tưởng chừng nhỏ nhắn, yếu đuối nhưng vẫn có thể cầm súng đánh giặc, phá bom quân thù, giúp đất nước thoát ra khỏi năm tháng lầm than. Phương Định, tuy chỉ là một ngôi sao bé nhỏ, nhưng sẽ luôn tỏa sáng tới thế hệ mai sau. Là lớp thế hệ trẻ sau này, tôi sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng thế hệ trước mang lại một nền hòa bình, ấm no.