Bài thơ "Viếng Lăng Bác" của nhà thơ Xuân Quỳnh là một tác phẩm thơ ca ngợi về Chủ tịch Hồ Chí Minh - vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Với sự tôn trọng và lòng biết ơn sâu sắc, bài thơ không chỉ là một bức tranh tưởng nhớ về người lãnh tụ đã qua đời mà còn là biểu tượng của sự đoàn kết và lòng yêu nước.
Trong bài thơ, Xuân Quỳnh đã tả lại hình ảnh của những người viếng lăng Bác, những dòng người đến từ mọi miền đất nước, mang theo tâm trạng trầm mặc, kính trọng và lòng biết ơn. Không gian lễ viếng trở thành một nơi linh thiêng, nơi mà tất cả những ai đến đều trở nên nhẹ nhàng, kính trọng và đoàn kết.
Bài thơ cũng mô tả sự tự hào của dân tộc Việt Nam về di sản văn hóa, tri thức và lẫn lịch sử mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã để lại. Bức tranh về những đường phố đỏ rực, những ngày hội lớn lao, những hồ nước trong xanh được người thơ tô điểm trở nên sinh động và ấn tượng. Đó không chỉ là niềm tự hào về quá khứ hào hùng mà còn là niềm tin vào tương lai sáng lạng của đất nước.
Ngoài ra, bài thơ còn gợi lên những cảm xúc sâu sắc, những nỗi buồn và niềm hoài niệm về người đã ra đi. Dòng thơ "từ bây giờ chẳng còn Hồi âm" thể hiện sự tiếc nuối và hối tiếc về sự ra đi của vị lãnh tụ. Tuy nhiên, qua việc viếng thăm, người viếng lăng Bác cảm nhận được sự gần gũi và sự sống mãi trong tâm hồn của Chủ tịch, như một nguồn cảm hứng và động viên vững chắc cho dân tộc.
Tóm lại, bài thơ "Viếng Lăng Bác" là một tác phẩm thơ ca cao quý, trầm lắng và ý nghĩa. Tác phẩm không chỉ là sự tưởng nhớ về một vị lãnh tụ vĩ đại mà còn là biểu tượng của sự đoàn kết và lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam. Đồng thời, bài thơ cũng là lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng, được dựa vào di sản văn hóa và tri thức mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã để lại.