Có bao giờ bạn thấy lòng mình nặng trĩu, tâm trí bị bao trùm bởi những suy tư u ám? Tôi thì có, có những lúc thấy mình phải gánh vác quá nhiều điều khiến mình mệt mỏi, những lúc như thế, tôi chọn một buổi sáng thức dậy thật sớm ở một nơi xa, có bãi biển vỗ về ấm ôm, để cơn sóng cuồn cuộn ngoài kia cuốn trôi đi những muộn phiền. Bởi lẽ đó mà tôi thấy yêu khung cảnh bình minh ở biển hơn bao giờ hết, vì nó như bàn tay ấm nóng chìa ra nắm lấy tay tôi, kéo tôi khỏi những ồn ào trong cuộc sống xô bồ ngoài kia.
Bình minh là thời khắc mặt trời chưa lên cao, chỉ mới vừa kịp nhú lên ở phía xa xa. Là khoảnh khắc màn đêm không còn bao trùm lấy mọi cảnh vật nữa, nhường chỗ cho một ngày mới có nhiều niềm vui và tin yêu hơn. Bầu trời bình minh chưa sáng hẳn mà chỉ le lói chút vệt sáng đỏ vàng. Dưới lớp mây trôi hững hờ trên cao, tôi thấy bác mặt trời ấp e mình sau đó. Đâu đó xa xa tôi thấy những cánh chim trời chao nghiêng những đôi cánh nhỏ, mới sáng tinh mơ chúng đã vỗ cánh bay không ngừng.
Tôi đứng trên bãi cát vàng cảm nhận từng làn không khí se se lạnh của biển cả lúc bình minh. Gió ở đây không như nơi thành phố nhộn nhịp tôi ở. Nó lành lạnh trong lành, cảm giác như không vương chút bụi bẩn. Nó thoang thoảng hương vị đặc trưng của biển cả khiến người ta mê đắm. Gió thổi những hàng phi lao đung đưa như những chiếc chuông gió lắc lư. Gió thổi vào từng đợt sóng biển khiến nó cuồn cuộn hừng hực, cứ vỗ rì rào ngân lên khúc trường ca bất tận. Gió lả lướt hôn vào từng cảnh vật, con người nơi đấy khiến mọi thứ đều có chút dao động.
Hướng mắt nhìn ra xa biển khơi, tôi thấy những tàu bè đánh bắt hải sản đang dần cập bến. Người dân làng chài ai nấy cũng hớn hở dù phải lênh đềnh trên mặt biển cả đêm, vì họ vui mừng khi bắt được những mẻ cá lớn. Mặt trời cũng dần lên cao gần nửa. Người dân địa phương lẫn khách du lịch dần đổ ra bãi biển mua hải sản tươi. Mọi người đua nhau lựa những món hải sản tươi sống còn mắc vào lưới chưa được tháo ra hết. Khung cảnh nhộn nhịp khiến lòng tôi cũng vui vẻ, nôn nao hơn.
Rồi vừng đông xuất hiện những tia nắng đầu tiên. Ông mặt trời như một quả cầu lửa vĩ đại cứ thế đội biển mà nhô lên, nở nụ cười phúc hậu, rạng rỡ, ban phát những ánh sáng diệu kỳ cho trần gian, xua đi cái lạnh lẽo, tăm tối của màn đêm. Cả đất trời như khoác trên mình chiếc áo mới. Bờ cát trắng được tô hồng. Nắng vỡ òa trong gió nâng cả bầu trời lên cao. Nắng trải dài trên sóng nước như dát vàng, dát bạc. Nắng nhảy nhót, đùa nghịch để chào đón một ngày mới đang đến thật gần. Nước thủy triều dâng cao hơn, xô vào bờ tưới tắm cho bãi cát. Nhiều người thi nhau ra tắm biển nhiều hơn. Những hạt cát nhỏ li ti như viên pha lê được những người đi ngắm bình minh trên biển xây thành tòa lâu đài lộng lẫy, lung linh. Không gian được dệt lên bởi một điệu xanh. Xanh lam của trời, xanh ngọc của nước, xanh mơn mởn của những hàng cây và sắc xanh tràn đầy sức sống trong tâm hồn con người. Trên nền trời, từng đàn hải âu trắng mướt đang bay lượn, thỉnh thoảng chao liệng xuống sát mặt nước như để tìm kiếm thứ gì đó. Cảnh biển lúc này giống như một bức tranh thủy mặc mà Mẹ thiên nhiên đã hào phóng vẽ nên.
Ngày tháng trôi đi, con người thêm bận rộn với những nghĩ suy, bộn bề với những công việc khác nhau, tôi không còn có nhiều dịp ra biển ngắm bình minh nữa. Nhưng biển lúc bình minh vẫn đẹp lắm, vẫn mãi lưu giữ ấn tượng khó phai trong lòng tôi. Được lặng ngắm bình minh ở biển khiến tôi thấy Việt Nam mình ôi sao đẹp quá, đẹp từ thiên nhiên cho tới con người, khiến tôi thấy nhớ quê hương đất nước mỗi khi đi xa, lòng cứ nôn nao muốn trở về. Tôi luôn mong vẻ đẹp tuyệt bích của biển cả nước nhà được bạn bè khắp châu lục biết tới, được người người lớp lớp dang tay chung sức giữ gìn. Vì tôi yêu biển, yêu đất nước tôi!