Trong 1 lần đang hok Tiếng Anh , lúc cô giảng bài , trong người của tôi cảm giác như không muốn nghe và cực kì uể oải nên tôi đã vẽ bậy vào vở mà chẳng thèm để ý xung quanh . Khi cô giảng xong , cả lớp viết bài vào vở mà tôi chẳng biết gì mà cứ ngồi vẽ . Khi cô đi qua , cô liền hỏi tôi :
-Em có hiểu bài ko vậy , Khánh ?
Tôi trả lời :
-Dạ ... dạ ...dạ có ạ !
-Vậy em hãy đặt câu với từ When đi nào - Cô mỉm cười nhẹ nhàng
-Dạ...dạ...dạ...?
Cả lớp nhìn tôi , tôi cứ ngẩn ngơ suy nghĩ câu trả lời . Bỗng nhiên cô ân cần giảng bài lại cho tôi . Không hiểu sao mọi hôm cô dữ như Sư Tử Hà Đông mà bây giờ lại hiền như cô Tấm , bởi vậy tôi đã rút ra kinh nghiệm cho mình , 1 bài học thiệt quý giá . Sau này , cứ đến tiết của cô , tôi lại cảm thấy rất vui và không mệt mỏi nữa mà hăng hái phát biểu xây dưng bài .