Câu trả lời của bạn sẽ được chọn và chấp nhận ngay thôi.×Close
Ngày tháng cứ mãi trôi đi, và với tình bạn, thời gian là thứ thước đo tốt nhất. Và có lẽ trong thời thơ ấu, người bạn mà tôi yêu quý nhất đó chính là Nhật Anh.
Bạn là một người vui tính và khá dễ gần. Nhật Anh có một thân hình cân đối với khuôn mặt bầu bĩnh, sáng sủa toát lên vẻ tinh nghịch. Mái tóc ngắn ngang vai của bạn luôn được buộc lên gọn gàng bằng chiếc dây buộc tóc màu tím do bạn tự làm. Dưới chiếc mũi dọc dừa là đôi môi đỏ hồng lúc nào cũng nở một nụ cười rạng rỡ và hàm răng đều như hạt bắp và trắng bóng làm toát lên sự đáng yêu ở bạn. Giọng nói của bạn trong trẻo như pha lê. Nhật Anh sở hữu một làn da trằng hồng – làn da mà bất cứ bạn nữ nào như tôi cũng mong muốn có được. Nhưng điều mà tôi thích nhất ở bạn chính là đôi mắt to tròn, đen láy ẩn dưới hàng mi cong vút. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy thôi cũng đã đủ để tôi đoán ra được suy nghĩ của bạn. Khi buồn, đôi mắt ấy trĩu nặng, nhìn xuống suy tư. Thế nhưng khi vui, cặp mắt ấy lại sáng lên những ánh nhìn vui vẻ. Những lúc suy tư, đôi mắt ấy nhíu lại, nhìn xa xăm rồi lại toát lên niềm vui mỗi khi tìm ra đáp án. Bạn sở hữu đôi bàn tay mềm mại với mườihoa tay. Dáng đi nhanh nhẹn của Nhật Anh càng làm tăng thêm sự năng động vốn có trong con người của bạn.
Nhật Anh rất chăm học, ở trường cũng như ở nhà. Bạn giỏi đều các môn, nổi bật nhất là môn Toán. Trong lớp, Nhật Anh luôn chăm chỉ nghe cô giáo giảng bài, đôi mắt bạn mở to, chăm chắm giõi theo từng nét chữ, cử chỉ của cô; đôi tai bạn chăm chú lắng nghe. Trong lớp bạn còn rất chăm chỉ giơ tay phát biểu, những câu hỏi hóc búa chưa bạn nào giải được thì đã thấy cánh tay búp măng của Nhật Anh giơ lên rồi. Mỗi khi cô ra một bài toán khó, Nhật Anh trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt to tròn của bạn mở to, suy tư, nhìn sâu vào khoảng không gian tĩnh lặng. Và mỗi lúc tìm ra đáp án, đôi mắt ấy lại sánh lên, lấp lánh một niềm vui khó tả.
Tôi quý Nhật Anh không chỉ bởi vẻ ngoài dễ mến của bạn mà quan trọng hơn là sự gần gũi, thân thiện trong cuộc sống của bạn, bạn luôn giúp đỡ những bạn khác trong lớp. Mỗi khi chúng tôi nhờ bạn giảng hộ một vài bài toán khó, Nhật Anh đều vui vẻ nhận lời ngay. Nhật Anh luôn cố gắng dành thời gian, tìm tòi những cách giảng thật ngắn gọn, dễ hiểu để giúp chúng tôi hiểu bài và tiếp thu kiến thức tốt hơn. Vậy nên không chỉ tôi mà tất cả các bạn trong lớp đều ngưỡng mộ bạn. Tuy học giỏi nhưng bạn không bao giờ tự kiêu mà lúc nào cũng khiêm tốn. Vì vậy mà bạn luôn được chúng tôi quý mến. Không chỉ chiếm được tình cảm của bạn bè mà Nhật Anh còn được tất cả các thầy cô giáo quý mến bởi vì bạn rất lễ phép và luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách xuất sắc.
Ở lớp Nhật Anh như vậy đấy còn về nhà Nhật Anh lại càng tuyệt vời hơn. Ngoài giờ học, Nhật Anh còn rất chăm chỉ làm việc nhà. Đối với ông bà cha mẹ Nhật Anh còn là một đứa cháu hiếu thảo, một người con ngoan ngoãn. Bạn luôn giúp đỡ ông bà, cha mẹ những việc nhà như quét nhà, nấu ăn, rửa bát, giặt quần áo, … Đối với mọi người xung quanh Nhật Anh luôn kính trọng, lễ phép. Vì thế bạn đã được mọi người đặt cho một cái tên thật thân mật: ''Cô Tấm nết na".
Đối với tôi, Nhật Anh không chỉ là cô bạn vui vẻ và thân thiện mà còn là người bạn có tấm lòng vô cùng nhân hậu. Tôi sẽ nhớ mãi buổi sánghôm ấy - một buổi sáng đẹp trời, tôi mang số tiền hơn 200.000 đồng tôi đã thu của các bạn trong lớp mấy hôm vừa qua để đóng góp vào phong trào “Nuôi lợn siêu trọng” của trường đến lớp nộp cho cô chủ nhiệm. Nhưng trớ trêu thay, khi đến trường, mở cặp ra, tôi không thấy số tiền đâu nữa. Tôi tìm mãi, lục tung cả cặp sách mà chẳng thấy tiền đâu. Lo lắng và sợ hãi, tôi ngồi bệt xuống ghế, mồ hôi vã ra, suýt khóc. Bỗng một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai:
Tôi lắc đầu buồn bã, không muốn nói nhưng Nhật Anh cứ gặng hỏi. Không giấu được, tôi tấm tức khóc, kể lại mọi chuyện cho Nhật Anhnghe. Bạn cắn môi, suy tư chốc lát rồi nắm tay tôi:
- Đừng lo, mình sẽ có cách giúp bạn.
Hôm đó, Nhật Anh khất với cô chủ nhiệm giúp tôi hôm sau sẽ nộp tiền. Cả ngày hôm ấy, tôi bồn chồn lo lắng, không biết Nhật Anh sẽ giúp mình thế nào. Sáng hôm sau, đang lo lắng ngồi một mình nơi ghế đá, tôi giật mình thấy Nhật Anh đã đứng bên cạnh tự bao giờ, trên tay là số tiền tôi bị mất. Quá vui mừng, tôi rối rít cảm ơn bạn rồi nhanh chóng mang nộp cho cô mà quên mất không hỏi bạn đã xoay xở ra sao. Mãi về sau tôi mới biết, thì ra để giúp tôi, bạn đã phải đập chú heo đất của mình. Ôi, cô bạn thân của tôi, cậu không chỉ tốt bụng mà còn vô cùng nhanh trí nữa!
Người xưa từng nói: “Bạn là của cải chứ không phải của cải là bạn". Và nếu trên đời này không còn tình bạn thì cuộc sống hẳn sẽ buồn tẻ và nhàm nhạt biết nhường nào. Tôi không định nghĩa được tình bạn nhưng kể từ ngày thân thiết với Nhật Anh, tôi hiểu rất rõ, tình bạn là một thứ gì đó đáng trọng, thiêng liêng và cao quý vô cùng.