Ôi, thế mai là phải trả nợ cho thiếu gia rồi, đúng lúc lại nhẵn túi. Biết làm sao bây giờ.
Tôi là một người chơi bời, đua đòi. Bây giờ, tôi phải đối mặt với cái cảnh "tiền mất nhà tan". Bởi vì, tôi cứ hễ có tiền là lại lao vào điện tử. Cũng chính vì thế, bây giờ tôi không còn có nơi nương tựa nữa. Bố mẹ tôi mất sớm, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc bán cái nhà này đi để lấy tiền xin việc. Một lần, thấy đứa bạn rủ vào quán net chơi. Ban đầu, tôi không thích vì chơi nhiều lác mắt quá, nhưng chơi nhiều nó quen lên tôi nghiện luôn. Chơi cho thật nhiều, thì tiền cũng mất nhiều. Nhưng thế chưa đủ, tôi còn lao vào Karaoke, nhậu nhẹt linh tinh, .... Do một lần thiếu tiền, tôi phải đi vay của một thiếu gia. Ông này nổi tiếng tham lam, tăng thuế cao. Dù ông ta"nổi tiếng"cỡ nào, tôi cũng mặc kệ. Đi vay cho nó xong. Thế thôi, đến ngay trả nợ, tôi mới đâm đầu nhớ ra rằng, hôm nay phải đi trả nợ. Bây giờ biết phải làm sao đây. Tôi ân hận quá, nếu lúc trước không ăn chơi, đua đòi thì có phải sướng hơn ko. Bây giờ nhẵn túi rồi, thế là xong đời rồi.
Tôi ân hận quá, muốn làm lại từ đầu quá, nhưng cơ hội đâu xuất hiện lần thứ 2 đâu.Huhu