1/ Tiếng đàn thần là một bước ngoặt của câu truyện, một chi tiết nghệ thuật tuy không mấy độc đáo nhưng làm ai cũng không thể ngờ. Dù chỉ xuất hiện hai lần nhưng đều lấp lánh ý nghĩa nhân sinh. Lần thứ nhất, tiếng đàn xuất hiện trong ngục tối, nơi mà ánh mặt trời thật khó có thể chiếu đến. Nó vạch tội Lí Thông, giảm câm cho công chúa đồng thời minh oan cho Thạch Sanh. Hy vọng nhỏ nhoi theo tiếng đàn mà lặng lẽ lan tỏa rồi từ từ chiếu lên ánh sáng tương lai thần kì ở nơi lao tù tăm tối. Đàn thần dùng tâm của người gảy đàn mà thổ lộ, dùng trái tim của người nghe cảm nhận để rồi gợi lên những cảm xúc sâu kín từ tận đáy lòng. Tiếng đàn nói lên nỗi oan khuất của Thạch Sanh, xoa dịu trái tim đang dần khép lại của công chúa mà cũng làm lớn lên lòng sợ hãi của Lí Thông. Lần thứ hai, tiếng đàn vang lên trong chiến trường, thức tỉnh lên nỗi nhớ người thân, quê nhà của thiên binh vạn mã, tiêu tan sát tính của quân sĩ mười tám nước chư hầu. Đàn thần dùng tâm mà đánh, cũng dùng tâm mà nghe. Tâm hồn người gảy đàn càng thanh cao, mong ước càng tốt đẹp, hy vọng càng lớn lao thì tiếng đàn càng đi sâu vào trái tim người thưởng thức, đến tận nơi sâu kín nhất, nơi chứa đựng những tình cảm thật nhỏ bé, mà cũng thật to lớn, thật chân thành, mà cũng chứa đầy cảm xúc.
2/ Thạch Sanh là một dũng sĩ sinh ra từ một gia đình nghèo khó. Xuất thân thấp hèn, mà tâm hồn thật cao quý...