Chào mừng bạn đến với Selfomy Hỏi Đáp, hãy Hỏi bài tập hoặc Tham gia ngay
+1 thích
trong Tiếng Việt tiểu học bởi yeu_anh07 Thạc sĩ (9.5k điểm)

4 Trả lời

+1 thích
bởi Nqoc_baka ● Quản Trị Viên Phó giáo sư (34.6k điểm)
được bầu chọn là câu hỏi hay nhất bởi yeu_anh07
 
Hay nhất

Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.

Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này. Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các hạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to "Cho tôi chơi với!" Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.

Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.

0 phiếu
bởi Teemo- Tiến sĩ (19.6k điểm)

Qua khung cửa sổ lớp học, em thường ngắm rất kĩ nơi nhành phượng vươn xa nhất có hai nụ hoa phượng chúm chím vui đùa trong nắng. Chúng giống như em và Lan vậy. Chúng em chơi thân với nhau khoảng ba năm nhưng kỉ niệm lần đầu hai đứa gặp nhau nơi dưới gốc phượng, em không sao quên được.

Vào buổi sáng mùa thu hôm đó, em bước vào một ngôi trường mới. Tan học em vội chạy ùa ra sân đợi mẹ tới đón để khoe về bao điều thú vị mới được tìm hiểu trong buổi học đầu tiên. Bỗng em thấy Vi- cô bạn học chung mẫu giáo, chạy phía trước. Cậu ấy thường đội chiếc mũ hồng xinh xắn, vậy mà hôm nay còn kết tóc hai bên mới điệu chứ. Em không lạ gì dáng hình nhỏ nhắn, thân quen của nhỏ bạn. Em nhẹ nhàng chạy phía sau, để tặng nó một món quà “ siêu” bất ngờ. Rồi nhanh nhẹn đưa chân, chuẩn bị đá vào mông Vi một cái. Nào ngờ một hòn đá lù lù nằm đó, thế là tuyệt chiêu như dự kiến chưa được tung ra, em đã nằm “ đo ván” trên mặt đất. “Hịch”- “Chao ôi, đau quá!”.

Nghe tiếng động phía sau cô bạn kia quay lại, thấy em nằm sóng soài. Chân tay bị xước da, rỉ máu. Em xấu hổ không dám ngẩng mặt nhìn. Bạn nhanh chóng tiến lại gần, ngồi bên em và đỡ em dậy. Giọng nói trong trẻo:

Bạn không sao chứ?

Lúc đó em mới ngước nhìn bạn bằng đôi mắt nhòe nhoẹt nước. Đó cũng là lúc em nhận ra mình đã lầm, đó không phải Vi mà là bạn nhỏ xa lạ. Thấy em ngây mặt, bạn mỉm cười thật tươi. Em dựa vào bạn đứng lên, phủi quần áo mà thấy ngượng ngùng quá. Em khẽ lắc đầu, đáp khe khẽ:

Tớ không sao. Hức... Cảm ơn cậu.

Không có gì.

Rồi bạn tạm biệt em, đôi chân thoăn thoắt chạy ra cổng trường. Bất giác em thấy trìu mến cô bạn nhỏ nhưng em quên khuấy mất chưa kịp hỏi tên bạn.

Sáng hôm sau đến lớp, nhà trường có một số thay đổi học sinh trong các lớp. Khi thầy giáo giới thiệu với lớp em một cô bạn mới chuyển sang, em thoáng giật mình. Hóa ra là cô bạn mũ hồng nhỏ xinh ấy. Thấy em ngồi một mình cuối lớp, thầy để bạn ngồi cùng bàn với em. Nhìn em, bạn cũng ngạc nhiên không kém, nhưng vẫn nụ cười tươi trong sáng như ngày hôm qua.

Chào bạn!

Ừ, chào.

Sau đó, em biết bạn tên Lan- cái tên thật đẹp. Càng trò chuyện, chúng em càng thấy thân thiết, tiếng nói trong, vô tư của Lan làm em ấn tượng mãi. Có lần, hai chúng em, chuyện trò sôi nổi quá, bị cô giáo nhắc nhở vì nói chuyện tự do trong giờ học. Khi nhắc lại câu chuyện hiểu nhầm hôm trước, em hơi lưỡng lự và thú nhận lúc đó mình có “ âm mưu tấn công” một đứa bạn thân mà không ra mình đã nhầm lẫn một cách ngốc nghếch như thế. Chăm chú nghe lời em, Lan khẽ  “ ồ” một tiếng rồi vỗ vai em cười nói: “ Cậu được lắm!”.

Tuổi học trò trôi qua thật nhanh, đôi khi có sự nhầm lẫn thật đáng yêu để lại cho ta những điều đáng nhớ. Mỗi lần hồi tưởng về kỉ niệm lần đầu tiên gặp Lan, như nhắc nhở em cần trân trọng tình bạn đẹp đẽ này mãi mãi.

0 phiếu
bởi Teemo- Tiến sĩ (19.6k điểm)

Tình cảm gia đình là thứ tình cảm thiêng liêng không gì có thể sánh bằng. Nhà là nơi ta sinh ra, khôn lớn, trưởng thành, là chốn về sau bão giông cuộc đời. Có những lúc ta vô tình bỏ quên gia đình nhưng sau tất cả, ta lại nhận ra mình thèm cái ôm ấm áp của mẹ cha, thèm được nghe những tiếng cười hạnh phúc, và hơn hết nhận ra hạnh phúc đến từ những điều vô cùng bình dị.

Mẹ tôi mất từ khi tôi mới sinh ra. Một mình ba phải gà trống nuôi con. Gánh nặng gia đình đè nặng lên vai người đàn ông lam lũ. Năm tôi mười tuổi, ba lấy vợ. Ba bảo thấy tôi suốt ngày lầm lũi nên muốn tôi có một người mẹ để chăm soc, dạy dỗ. Cũng bởi lẽ bàn tay người đàn ông không thể chăm sóc tốt con cái như phụ nữ được. Dì là một người phụ nữ đã ly dị. Có lẽ do đồng cảnh ngộ mà ba tôi và dì đã đem lòng cảm mến nhau. Nhưng lúc đó, tôi không nghĩ nhiều được như thế. Vì thương mẹ mất sớm, cũng bởi chưa chấp nhận được sự thật ngay được nên tôi đem lòng oán trách ba và dì. Tôi luôn tìm cách làm khó dì khiến đôi lần dì phải dấu nước mắt vào trong mà mãi sau này vô tình tôi mới thấy được. Do chịu cú sốc lớn về mặt tinh thần, đến trường bị bạn bè trêu ghẹo là đứa không có mẹ, ba không yêu thương nên lấy dì ghẻ, tôi sinh ra ghen ghét và một lần đã đánh bạn bị thương. Ba và dì phải đến giải quyết. Dì chẳng trách mắng tôi mà ngược lại, ôm tôi vào lòng, ứa nước mắt: "Cho dì xin lỗi". Nhưng tôi đã khước từ sự yêu thương của dì, vùng vằng đi bộ về nhà một mình. Sau lần đó, tôi sinh chứng trầm cảm, suốt ngày ngồi lì trong phòng, đến trường cũng chẳng giao lưu, chỉ ngồi một chỗ. Thỉnh thoảng tôi lại mở cuốn album ảnh chụp ba và mẹ lúc còn trẻ để. xem, rồi bất giác nước mắt cứ tuôn ra.

Có lần do tôi bỏ quên lời dì không mang áo mưa, kết quả là phải đội mưa về nhà. Cả người ướt như chuột lột. Đêm đó tôi lên cơn sốt cao. Bác sĩ bảo tâm bệnh đã hoá bệnh phát ra bên ngoài nên tôi không chỉ bị ốm như bình thường. Dì phải nghỉ làm ở nhà để chăm sóc tôi. Dì ngồi bên tôi suốt mấy ba ngày liền. Mái tóc đen dài bê bết mồ hôi. Đôi mắt thâm quầng đi vì thiếu ngủ. Nước da xanh xao đã đầy những nếp nhăn vì dãi dầu mưa nắng. Đôi bàn tay gầy guộc của dì thỉnh thoảng lại sờ lên trán xem tôi đã hạ sốt chưa. Bóng dáng gầy guộc in hằn lên vách tường mỗi khi dì chạy xuống bếp xem nồi cháo. Dì bón cho tôi từng viên thuốc, thìa cháo. Dì động viên: "Ráng lên con. Ráng ăn thì mới mau khoẻ được". Lúc đó tôi chợt nhận ra hơi ấm từ bàn tay người phụ nữ ấm áp biết chừng nào. Lần đầu tiên tôi nhận được sự yêu thương, chăm chút từ một người phụ nữ. Sống mũi tôi bất giác cay cay nhưng cố kìm nước mắt lại vì ngại. Sau mấy ngày, tôi khoẻ dần lại, tinh thần cũng ổn định hơn trước. Tôi đưa mắt nhìn quanh nhà xem dì đâu thì thấy bác sĩ đi ra từ phòng ba. Ba và bác sĩ nói với nhau điều gì đó, vì tò mò nên tôi tiến lại gần để nghe ngóng. "Trời ơi!". Tôi bàng hoàng, sửng sốt. Tôi như không tin vào tai mình. Dì đang mang trong mình một căn bệnh quái ác mà cơ hội phẫu thuật thành công chỉ có 50%. Nước mắt tôi cứ thế ứa ra, cảm giác giống như mình sắp mất đi một điều gì đó quý giá. Có lẽ do sức khoẻ đã vốn dĩ yếu, lại thức suốt mấy ngày tôi ốm nên dì lên cơn đau mà nhờ đó ba đã phát hiện ra bệnh tình của dì. Tôi chạy vội vào phòng, thấy dì đang miên man bất tỉnh. Tôi ngồi xuống giường, nắm chặt lấy bàn tay dì, lau những giọt mồ hôi đang ứa ra mỗi lúc một nhiều trên trán. Thấy tôi, dì mừng lắm, dì xoa đầu tôi, mấp máy điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Tôi bật khóc nức nở. Trong tiếng khóc, tôi cất lên tiếng "Mẹ" tha thiết. Dì xúc động, cố gắng ngồi dậy, ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào "Ôi con tôi".

Ngày dì đi phẫu thuật, ba và tôi túc trực bệnh viện. May mắn thay là ca phẫu thuật rất thành công. Tôi đã có cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình. Lúc đó tôi đã nghiệm ra một chân lí giống như nhà văn nào đó đã từng nói: "Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó".

0 phiếu
bởi Sarah_Zin_cutee Thạc sĩ (5.5k điểm)

Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Bên bạn bè chúng ta có thật nhiều kỉ niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng em.

Đó là từ hồi em học lớp hai, hồi đó em và Lan là bạn thân cùng một lớp, hai đứa đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn truyện thiếu nhi, hai đứa mỗi người mỗi sở thích vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số tiền cậu ấy tiết kiệm được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món quà ấy ra, em vui và hạnh phúc lắm, Lan là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn có một bức thư có lời chúc mừng sinh nhật kèm lời tạm biệt. Lan bảo, ngày mai bạn ấy phải cùng gia đình chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu vì sợ em buồn. Đây là món quà sinh nhật cũng là món quà chia tay, cậu ấy còn hy vọng em sẽ luôn nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa buồn. Vui vì món quà dễ thương nhận được, buồn vì phải chia tay người bạn từng gắn bó bấy lâu. Với em, Lan là một người bạn tốt, em luôn trân trọng tình bạn ấy với Lan.

Bây giờ, tuy hai đứa xa nhau về khoảng cách nhưng vẫn thường xuyên hỏi han nhau về học tập cũng như cuộc sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những sở thích ngày xưa ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật may mắn vì có được người bạn như Lan.

Các câu hỏi liên quan

+1 thích
3 câu trả lời
tình bạn tuổi học tro la ki niệm đẹp nhất .Hãy kê lại một ki niệm sâu sắc nhất của em Giúp mk với Mk đang cần gấp
đã hỏi 7 tháng 1, 2018 trong Ngữ văn lớp 6 bởi kembofan Học sinh (271 điểm)
  • ngữ-văn-6
0 phiếu
2 câu trả lời
0 phiếu
1 trả lời
Viết bài văn kể về một kỉ niệm sâu sắc của em với thầy cô, bạn bè khi học ở trường tiểu học
đã hỏi 4 tháng 1, 2022 trong Ngữ văn lớp 6 bởi trannhat900 ● Ban Quản Trị Phó giáo sư (52.9k điểm)
+1 thích
2 câu trả lời
Tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại cho em những ấn tượng sâu sắc
đã hỏi 11 tháng 5, 2020 trong Tiếng Việt tiểu học bởi Nqoc_baka ● Quản Trị Viên Phó giáo sư (34.6k điểm)
0 phiếu
1 trả lời
Cảm nhận (hoặc kỉ niệm sâu sắc) của bản thân về hình ảnh người chiến sĩ CAND, về mối quan hệ giữa quần chúng Nhân dân với lực lượng CAND?
đã hỏi 3 tháng 7, 2020 trong Khác bởi phatnguyen25 Thần đồng (1.4k điểm)
0 phiếu
1 trả lời
+1 thích
1 trả lời
Kể một kỉ niệm về thầy cô giáo mà em nhớ mãi
đã hỏi 4 tháng 12, 2020 trong Công nghệ lớp 6 bởi yeu_anh07 Thạc sĩ (9.5k điểm)

HOT 1 giờ qua

  1. monmon70023220

    696 Điểm

  2. Darling_274

    215 Điểm

  3. minhquanhhqt160

    173 Điểm

  4. tngnhatganh117

    94 Điểm

Phần thưởng hằng tháng
Hạng 1: 200.000 đồng
Hạng 2: 100.000 đồng
Hạng 3: 50.000 đồng
Hạng 4: 20.000 đồng
Phần thưởng bao gồm: mã giảm giá Shopee, Nhà Sách Phương Nam, thẻ cào cùng nhiều phần quà hấp dẫn khác sẽ dành cho những bạn tích cực nhất của tháng. Xem tại đây
Bảng xếp hạng cập nhật 30 phút một lần
...