Một người yêu đời say mê cuộc sống bao giờ cũng nhạy cảm trước thời gian. Đối với Hồ Chí Minh – vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc ta, thời gian là nhịp điệu của vũ trụ, nhịp sống của con người, thời gian là sự vận động phát triển của cuộc sống. Vậy nên khi rơi vào cảnh tù đày, một hoàn cảnh mà thời gian tâm trạng có độ dài gấp hàng ngàn lần thời gian tự nhiên thì ý thức thời gian của bác cũng được biểu hiện rõ nét đặc biệt qua thi phẩm tuyệt bút “Chiều tối” (Mộ) (bài thơ thứ 31) in tập “Nhật ký trong tù”. Đây chính là sản phẩm được kết tinh từ buổi chiều trong một ngày chuyển lao , một chặng đường dài cơ cực , và trước mặt lại là những tháng ngày gian lao chờ đợi. Dù được viết trong hoàn cảnh như thế nhưng “Chiều tối’’ đã không những toát lên vẻ đẹp tâm hồn và tinh thần lạc quan trong bước lưu chuyển của thời gian, mà còn ẩn bên trong là cả một tình yêu thiên nhiên, yêu cả những nhịp sống cuộc đời đầy bình dị ấm cúng:
“Quyện điểu quy lâm tầm túc thụ
Cô vân mạn mạn độ thiên không
Sơn thôn thiếu nữ ma bao túc
Bao túc ma hoàn, lô dĩ hồng.”
(Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ
Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không
Cô em xóm núi xay ngô tối
Xay hết, lò than đã rực hồng.)
Chiều tối này không giống bất kì chiều tối nào. Đây là cảnh chiều tối qua đôi mắt của người tù HCM “cổ đeo gông, chân vướng xiềng” đang bị áp giải qua một vùng sơn dã tại Quảng Tây-Trung Quốc. Thời gian và hoàn cảnh dễ gây nên trạng thái mệt mỏi, chán chường khi ngày đã hết mà người tù vẫn phải cất bước. Vậy mà cảm hứng thơ vẫn đến với Bác thật tự nhiên:
“Quyện điểu quy lâm tầm túc thụ
Cô vân mạn mạn độ thiên không”
(Chim mỏi về rừng tìm chốn ngủ
Chòm mây trôi nhẹ giữa tầng không)
Những dòng thơ mở đầu không chỉ phát hiện đươc vẻ mệt mỏi bên ngoài của sự vật, cảnh vật, mà còn biểu hiện được cái thực chất bên trong nội tâm. Ở đây, “chim” trong thơ Hồ Chí Minh còn được nhân hóa với hành động “tầm” – nghĩa là tìm, tạo cảm giác khát khao tìm về tổ ấm khi đã mỏi mệt sau một ngày bay kiếm ăn. Lúc này, cái nhìn của nhà thơ không đơn thuần là cái nhìn thưởng thức, mà còn gửi vào đó sự lưu luyến, trìu mến của một tấm lòng yêu thương vô hạn. Đó là sự hòa hợp, đồng cảnh giữa Bác và cánh chim, điều này cũng dễ hiểu, bởi Hồ Chí Minh đang ở nơi đất khách quê người, hẳn là rất cô đơn, nhớ về quê hương tha thiết. Sở dĩ trong thơ ca hiện đại, người và cảnh hòa hợp thì tức cảnh sinh tình, để rồi dùng cái chuyển biến của không gian mà tả bước đi thời gian, tạo ra những nét rất tiêu biểu cho thời khắc cuối cùng của ban ngày, trước khi bóng tối buông màn xuống vạn vật.
Buổi chiều ấy không những mang một vẻ đẹp đã trở nên vĩnh hằng mà hình sắc còn đọng lại trong những câu thơ cổ qua cụm “cô vân mạn mạn”. Theo nguyên bản, hai từ “cô vân” – nghĩa là “chòm mây lẻ loi, cô độc” và “mạn mạn” – nghĩa là “chậm chạp, lững lờ”. Nhưng thật đáng tiếc, bản dịch đã mất đi hai ý nghĩa quan trọng. Từ đó, khung cảnh phần nào kém đi cái hiu quạnh vốn có của nó, mà lại có phần nhẹ nhàng, uyển chuyển, thanh thoát hơn, mất đi cái cô đơn, mệt mỏi của tác giả trên đường chuyển lao. Chòm mây này dường như không có sắc thái phong lưu, nhàn tản mà thay vào đó là gợi nên sự cô độc thanh cao vốn có trong thơ cổ, Nó không những khiến không gian trở nên vô tận và thời gian như ngừng trôi, mà còn mang tâm trạng của con người. Cảnh chiều tối sơn dã với cánh chim nhỏ nhoi, chòm mây cô độc, chim bay, mây trôi, bầu trời bao la không giới hạn. Qủa là một cách lấy điểm tả diện, lấy động tả tĩnh rất tinh vi. Có thể thấy đây là hai dòng thơ của một tâm hồn đã vượt lên trên cảnh ngục tù, xiềng xích và trói buộc để lưu luyến, dõi nhìn theo một cánh chim, một áng mây chiều để cảm thấy tim mình xao xuyến. Qua đó ta thấy toát lên ở Bác một tâm hồn yêu thiên nhiên đến mức hòa hợp với thiên nhiên, một tâm hồn khát khao tự do, được trở về với quê hương, Tổ quốc, với đồng bào... Tâm trạng buồn ấy đã bắt gặp chiều buồn của thiên nhiên, tình đã hòa vào cảnh, con người hòa vào thiên nhiên. Nhưng chính ở đây, ta lại thấy được vẻ đẹp trong thơ là cái cốt cách hiên ngang, cái an nhiên tự tại của con người vượt lên trên hoàn cảnh mà rung động trước cái đẹp của tạo vật, như trong bài “Ngắm trăng”, Người đã viết: “Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ”
Từ đó hiện lên rõ một chân dung tinh thần của người thi sĩ trọn vẹn với tình yêu tha thiết vẻ đẹp của thiên nhiên, đất trời và cuộc sống.. Và như thế, những dòng thơ đầu tiên đã làm cho cảm xúc bài thơ cứ vậy mà càng trở nên mênh mang hơn, không chỉ trong không gian mà còn ở thời gian nhuốm đậm một phong vị cổ điển.