Chào mừng bạn đến với Selfomy Hỏi Đáp, hãy Hỏi bài tập hoặc Tham gia ngay
0 phiếu
420 lượt xem
trong Ngữ văn lớp 6 bởi thích là nhích! Thần đồng (1.1k điểm)
đã đóng
bởi ❤️~Minh_Thư~❤️ Thạc sĩ (6.4k điểm)

Trong lớp của tôi có hơn ba chục em học sinh. Các em đều học giỏi và rất đáng yêu, ngoan ngoãn. Duy chỉ có cậu học trò Brand là kém hòa nhập. Mà dường như cậu nhóc đó quan tâm đến việc phá hoại cái bàn của cậu ta hơn việc học. Sau hơn một năm bị hành hạ, cái bàn đã loang lổ vết mực và khoác trên mình chiếc áo đầy vết xước. Nhưng như có sự hấp dẫn, dù có chuyển chỗ đến đâu, cậu ta cũng mang cái bàn đó theo.

 

Brand là một học sinh gốc Bỉ nhập tịch Việt Nam. Vì là người lai nên em cũng khó hòa nhập được với các bạn thật nhưng tôi không nghĩ là Brand lại lạc lõng đến thế. Bàn của mọi học trò khác thì sạch sẽ, chỉ có đôi ba vết mực bị dây ra nhưng cũng đã lau đi khá sạch, mực cũng đã mờ đi nhiều thì bàn của cậu ta như một cái chấm đen với những vết mực bự tổ chảng. Đến ngày thứ bảy, tôi đến trường để dọn lại lớp. Thứ đầu tiên tôi nhận ra chính là cái chấm đen – bàn của Brand. Tôi đi đến bên cạnh cái bàn của cậu ta, than thở: “Cái bàn bẩn thế này mà cũng dùng được. Lúc người ta vứt nó đi để thay bàn mới vào thì lại đòi cho bằng được. Đòi được rồi lại phá tiếp.

 

Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng nói của một người đang khóc:

- Hãy đến đây và giúp tôi với!

Tôi gần như sững sờ. Một cái bàn biết nói! Nhưng sau một hồi lâu, tôi cũng chịu ngồi xuống tiếp chuyện với nó. Sau khi nín một lúc, nó bắt đầu kể:

- Sở dĩ cậu nhóc đó hành hạ tôi là vì một cô gái phương Tây. Cô bé đó từ lâu đã nổi tiếng là thùy mị, nết na và xinh đẹp nên Brand đã đem lòng yêu cô bé đó ngay  từ cái nhìn đầu tiên.

- À này, cô ấy có phải là Sangila không? Tôi hỏi dường như ngay lập tức.

- Đúng đấy. Cô bé đó vì lí do gì đấy đã ngã đập gáy vào tôi mà mất mạng tại chỗ. Cô bé đó là người mà Brand yêu nhất nên sau khi vào học lớp năm cậu ta đã vào học  bằng được lớp này, tìm đúng tôi và hành hạ tôi.

- Vậy nếu tôi tâm sự với Brand thì có thể là cậu ta sẽ hiểu ra ngay thôi! – Tôi đưa ra sáng kiến.

- Nếu cậu có thể làm được thì trăm sự nhờ cả vào cậu đấy! – Cái bàn trở nên vui vẻ.

 

Thế là buổi chiều ngày thứ hai tuần sau, tôi dẫn Brand tới bên cây bàng cạnh sân trường, giảng giải cho Brand về điều phải, về sự vô tội của cái bàn. Và, gần như tức tốc, cậu đi tân trang lại cho cái bàn rồi thì thầm vào tai nó như để xin lỗi.

 

Tốt rồi! Thế là một công đôi việc! Nhưng đến thứ bảy tuần sau, khi tôi vào lớp để thông báo với cái bàn về việc này thì dường như nó chỉ còn là một cái bàn bình thường. Liệu đó có phải ảo giác không? -  tôi tự hỏi

bởi ❤️~Minh_Thư~❤️ Thạc sĩ (6.4k điểm)
Hàng ngày, hàng giờ, tôi cố gắng đem tới sự thoải mái cho cậu chủ. Tôi không muốn gì hơn, chỉ muốn đem lại hạnh phúc cho cậu. Nhưng bây giờ, tôi chỉ là đống gỗ vụn đầy vết xước và vết mực loang lổ đang phải cố gắng sinh tồn. Gần đây, dường như hôm nào tôi cũng cứ mải miết theo dòng suy tưởng về quá khứ, về số phận của một chiếc bàn như tôi.

 

Ngày 16/7/2009, tôi ra đời ở một trong những nhà máy gỗ lớn nhất Việt Nam. Tôi hãnh diện vì mình là sản phẩm đẹp nhất mà họ - con người từng làm ra. Trải qua bao lần vận chuyển, cuối cùng tôi cũng được đưa vào một ngôi trường lớn ở Hà Nội. Lúc đầu, tôi cảm thấy thật may mắn khi được sử dụng tại đây, và tôi đã có thể giúp đỡ học sinh học giỏi hơn. Những tuần đầu tiên, tôi hạnh phúc biết bao khi là cái bàn được các học trò yêu quý nhất. Qua bốn năm rưỡi chung sống với các cô, cậu chủ, tôi dù có bị trầy xước một ít, nhưng vẫn là thứ được yêu thích nhất. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, có một học sinh mới rất ngỗ nghịch đã được cho ngồi ở bàn tôi. Những hôm đầu, cậu chủ đã làm đổ một lọ mực lên người tôi, làm tôi bị nhoe nhoét như là đồ phế thải vậy. Có lẽ cậu chủ cũng nghĩ vậy nên suốt cả năm học, hôm nào cậu ấy cũng làm dây mực lên trên tôi, thậm chí có những lần cậu còn dùng dao để rạch lên tôi. Những lúc đó, tôi đau buốt đến tận tâm can. Cô giáo lớp đó đã nhiều lần nhắc nhở cậu chủ nhưng cậu vẫn chứng nào tật nấy. Đã nhiều lần tôi tủi thân, khóc một mình trong đêm tối lạnh lẽo ở trường. Nhưng biết làm sao được, tôi chỉ là một cái bàn được dùng như món đồ chơi của một cậu bé. Tôi không thể thay đổi số phận. Đằng nào thì tôi cũng sẽ bị nghiền nát thành bụi cám và chết. Chết. Giá như cậu chủ biết được điều đó. Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho cậu chủ, dù có phải tan nát thân mình, để đem lại niềm vui cho cậu. Tôi đã làm gì để bị con người đối xử như vậy? Tôi chỉ mong ước một điều, đó là xin cậu chủ hãy đừng hành hạ tôi nữa, hãy đừng làm mất nhân cách của một con người. Tôi không hiểu gì cả, tôi chỉ là một cái bàn, cái bàn quá đỗi bình thường. Nên nếu tôi có chết, tôi mong một lần nữa, xin đừng hành hạ tôi nữa. Cứ mỗi lần cánh cửa khép lại, bóng tối bao phủ, tôi lại bị kéo vào sự ám ảnh ấy.

 

Đúng. Một cái bàn, một cái bàn thì làm được gì? Có lẽ nhiều người có chung ý kiến như vậy, nhưng tôi thì không. Tôi đã đồng hành cùng các bạn trên cả quãng đường chinh phục tri thức gian nan. Vậy mà, có một số người đã đối xử tàn nhẫn với chúng tôi - những cái bàn như một sự vong ơn. Vì thế, tôi mong các bạn đừng đối xử tàn ác như thế nữa với chúng tôi. 

1 Câu trả lời

0 phiếu
bởi ❤️~Minh_Thư~❤️ Thạc sĩ (6.4k điểm)

“Reng, reng, ren…g”. Tiếng chuông thông báo giờ học kết thúc. Học sinh chạy ồ ạt ra khỏi lớp, chen lấn, xô đẩy nhau để cố gắng được về nhà sớm nhất dù chỉ nhỉnh vài phút đồng hồ.

 

Các chiếc bàn khác đều vui vẻ, tán gẫu với nhau về một ngày dài mệt mỏi làm việc nhưng bù lại, lại được các em học sinh lau chùi sạch sẽ nên chúng cũng không lấy gì làm mệt mỏi cho lắm. Chỉ riêng mình tôi (chiếc bàn xấu xí ở cuối lớp) là chẳng ai để ý tới cả. Ngồi buồn bã nhớ kỷ niệm năm xưa, tôi chỉ ước được về thời đấy.

 

Đó là lúc tôi vừa được hoàn thành, sạch sẽ tinh tươm và đẹp đẽ. Tôi được cùng các bạn của mình đến một ngôi trường mới xây. Ngày đầu tiên đi học, các em học sinh đều vui mừng, thích thú với những chiếc bàn mới tinh. Các em đều cố gắng chạy thật nhanh chân để chọn chiếc bàn mình thích nhất. Duy chỉ có cô bé gái có vẻ trông rụt rè là tiến đến cuối lớp và chọn tôi. Những ngày sau đó, tôi sống trong những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Cô bé luôn lau chùi bàn (tôi) sạch sẽ hơn tất cả các bàn khác. Cô ân cần, dịu dàng với tôi như thể tôi là món quà quý giá nhất của cô, một thứ vô giá.

 

Bỗng một ngày, rồi hai ngày, ba ngày, tôi không thấy cô bé đó đến nữa. Lòng tôi đau như cắt và nghĩ linh tinh: Liệu cô ấy có bị làm sao không? Cô vẫn ổn cả chứ. Cho đến một hôm, cô giáo vào lớp với vẻ mặt buồn, cô nói : “Các em à, do công ty của bố bị chuyển nên Susan sẽ theo bố và gia đình đi cùng, bạn ấy sẽ chuyển trường”. Cả lớp im lặng, không ai nói nửa lời. Còn tôi, tôi đau khổ vì mình đã để mất một cô chủ tốt.

 

Sau đó là chuỗi ngày dài đau khổ. Tôi bị hắt hủi, ở một mình. Bàn tôi dính đầy bụi bẩn nhưng mọi người cũng chẳng để ý. Nhìn các bạn tôi được cưng nựng, tôi ước thế quá. Trái tim tôi như đóng băng, như hàng ngàn cây kim cắm vào vậy. Cho đến một hôm, cô giáo dẫn vào một cậu bạn mới vào và cho ngồi ở vị trí của tôi. Lòng tôi vui mừng như Tết vì giờ này tôi sẽ không cô đơn, sẽ có người lau chùi cho tôi, trái tim tôi như nở hoa trở lại. Nhưng tôi không biết rằng, tôi đã vui mừng quá đỗi. Mỗi lần điểm kém, cậu cứa vào tôi những vết dao sắc, dây mực tím ra đầy người tôi. Và để giờ đây, đã có bao vết xước tôi không thể đếm được, bao nhiêu giọt mực đã hành hạ đời tôi.

- “Thôi đừng buồn, đừng khóc nữa, có chúng tớ ở đây, sẽ luôn lắng nghe và chia sẻ cùng cậu mà.” Cô bạn bàn trên an ủi khi nghe tôi tâm sự về đời mình.

- “Không, các người không hiểu đâu, trước đó, các người cười nhạo tôi, sỉ nhục tôi để giờ nói vậy mong tôi tha thứ ư? Còn lâu, các người đâu hiểu bị cô đơn, đánh đập và sỉ nhục là thế nào? Tôi không cần những lời lẽ chẳng đúng sự thật, đầy sự giả tạo như vậy” - Tôi đã quát và gào lên với những chiếc bàn đó và tất cả các chiếc bàn trong lớp. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lớp học.

 

Và khi bóng tối đến, tôi nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ. Tôi mơ rằng mình là chiếc bàn xưa, xưa của ngày xưa ấy.

 

Và vâng, nếu bạn cũng là một chiếc bàn như tôi, thì hãy viết lên những dòng tâm sự đó nhé! Tôi sẽ lắng nghe và chia sẻ chân thực cùng các bạn (vì tôi cũng là một trong những chiếc bàn ấy).

Các câu hỏi liên quan

0 phiếu
1 trả lời 190 lượt xem
Có hôm em đến trường sớm để trực nhật , bước gần đến lớp học em vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bức tường loang lổ với cậu bàn cậu ghế. Em hãy kể lại câu chuyện đó.
đã hỏi 10 tháng 12, 2020 trong Ngữ văn lớp 6 bởi Ngọc
  • đề-văn-tưởng-tượng
0 phiếu
2 câu trả lời 172 lượt xem
0 phiếu
3 câu trả lời 621 lượt xem
Ai là người đã đưa ra thuyết nhập tâm?
đã hỏi 21 tháng 8, 2018 trong Khác bởi PTG Tiến sĩ (22.4k điểm)
+1 thích
1 trả lời 737 lượt xem
Dựa vào văn bản "Buổi học cuối cùng" của An-phông-xơ Đô-đê em hãy nhập vai thầy giáo Ha-men miêu tả lại diễn biến tâm trạng của mk trong buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp.
đã hỏi 16 tháng 3, 2017 trong Ngữ văn lớp 6 bởi Bánh Bao Thạc sĩ (8.1k điểm)
0 phiếu
0 câu trả lời 73 lượt xem
Nhập vai Xiu trong truyện ngăn Chiếc lá cuối cùng của nhà văn O. Hen-ri, em hãy viết bài văn kể lại quá trình hồi sinh của nhân ... Giôn-xi, trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm.
đã hỏi 30 tháng 11, 2021 trong Ngữ văn lớp 8 bởi umenihon713 Thạc sĩ (6.8k điểm)
0 phiếu
1 trả lời 3.8k lượt xem
Viết chương trình in ra tất cả các ước của một số n (Với n được nhập từ bàn phím) Hướng dẫn: – Cho biến i chạy từ 1 đến n. Nếu n chia hết cho i thì in ra i.
đã hỏi 14 tháng 10, 2019 trong Tin học lớp 11 bởi manh7a1 ● Ban Quản Trị Tiến sĩ (18.9k điểm)
0 phiếu
1 trả lời 234 lượt xem
+3 phiếu
0 câu trả lời 171 lượt xem
Sự biến dạng của là? Lỗ khí,chức năng của nó?
đã hỏi 16 tháng 12, 2017 trong Sinh học lớp 6 bởi Khách
0 phiếu
1 trả lời 160 lượt xem
VCT  in ra màn hình Tích và  thương của 2 số nguyên a và b, hai số  a,b được nhập từ bàn phím,  kết quả của thương thì lấy 3 số lẻ Tích = axb Thương = a: b
đã hỏi 6 tháng 1, 2022 trong Tin học lớp 11 bởi PTG Tiến sĩ (22.4k điểm)
  1. monmon70023220

    560 Điểm

  2. minhquanhhqt160

    68 Điểm

  3. Darling_274

    63 Điểm

  4. 333cuchillthoi302

    37 Điểm

Phần thưởng hằng tháng
Hạng 1: 200.000 đồng
Hạng 2: 100.000 đồng
Hạng 3: 50.000 đồng
Hạng 4: 20.000 đồng
Phần thưởng bao gồm: mã giảm giá Shopee, Nhà Sách Phương Nam, thẻ cào cùng nhiều phần quà hấp dẫn khác sẽ dành cho những bạn tích cực nhất của tháng. Xem tại đây
Bảng xếp hạng cập nhật 30 phút một lần
...