Có một bài ca không bao giờ quên…”
Cũng có những năm tháng không bao giờ quên, không phai mờ trong ký ức của nhiều thế hệ đã qua, hôm nay và mai sau. Đó chính là vào giai đoạn chuyển giao khi cuộc kháng chiến chống Pháp đã kết thúc thắng lợi, các cơ quan trung ương của Đảng và Chính phủ rời chiến khu Việt Bắc để trở về Hà Nội. Đây còn là khúc giao thời của lòng người: liệu cuộc sống hòa bình, yên vui có làm cho người ta quên đi những người con anh hùng của đất nước đã ngã xuống vì nền độc lập của Tổ quốc trong suốt trường kỳ lịch sử, hòa bình có làm người ta quên đi những tháng năm gian khổ, nghĩa tình: “ Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng”. Chỉ những lúc dễ quên nhất ấy, thi phẩm “Việt Bắc” được xếp vào hạng những bài thơ "tống biệt" của Tố Hữu xuất hiện trong tập thơ cùng tên vừa ôn lại một thời kháng chiến gian khổ mà hào hùng, vừa lột tả con người và thiên nhiên Việt Bắc dù trong lao động hay trong chiến đấu cũng luôn có sự gắn bó hòa quyện với nhau. Từ đó làm tiền đề cho những kỉ niệm hiện về qua bức tranh thiên nhiên tứ bình đã tái hiện một Việt Bắc trong tình yêu và nỗi nhớ – như một khúc ân tình trong bài ca trữ tình – chính trị “Việt Bắc” đằm thắm vào bậc nhất của thơ ca Việt Nam hiện đại.
Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hoà bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung.
Nhắc đến Tố Hữu là nhắc đến cánh chim đầu đàn trong làng thơ ca cách mạng Việt Nam. Ông viết thơ trong giai đoạn phong trào Thơ Mới đang phát triển mạnh mẽ nhưng ông lại không viết Thơ Mới mà lại dùng ngòi bút của mình như một vũ khí chiến đấu mạnh mẽ. Thơ Tố Hữu mang khuynh hướng sử thi, đậm chất trữ tình – chính trị và đầy tính dân tộc bởi ông có niềm đam mê sâu sắc với văn học dân gian. Tất cả những điều đó được minh chứng rõ ràng qua bài thơ “Việt Bắc”.
Việt Bắc được xem là cái nôi của cách mạng, ở đây có Pắc Pó, nơi Bác Hồ đặt chân đầu tiên khi Người trở về nước, ở đây diễn ra hội nghị Trung ương Đảng lần thứ tám, thành lập mặt trận Việt Minh. Việt Bắc còn có mái đình Hồng Thái, cây đa Tân Trào. Trong kháng chiến chống Pháp, Việt Bắc là chiến khu vững chãi, nơi trú đóng của các cơ quan trung ương của Đảng và Nhà nước. Việt Bắc cũng là nơi cất lên một khúc ca ân nghĩa và ân tình sâu sắc về cách mạng, là sự hồi tưởng đầy cảm phục về chặng đường mười lăm năm của đất nước. Từ đó, đoạn trích “Việt Bắc” bằng phạm trù tư tưởng- thẩm mĩ chỉ mối quan hệ văn học và dân tộc đã phản ánh đậm nét hình ảnh con người Việt Nam, Tổ quốc Việt Nam trong thời đại cách mạng; đã đưa những tư tưởng và tình cảm cách mạng hoà nhập và tiếp nối với truyền thống tinh thần, tình cảm, đạo lí của dân tộc xuyên suốt từ nội dung đến hình thức.
Việt Bắc đã hóa tâm hồn dào dạt nghĩa yêu thương trong thơ Tố Hữu với những lời thơ như tiếng nhạc ngân nga, với cảnh với người đầy ắp những kỉ niệm ân tình có bao giờ quên được
“Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người”
Câu hỏi tu từ mở đầu đoạn thơ như là lời ướm hỏi đầy lưu luyến của người ra đi đối với người ở lại. Tố Hữu hỏi “người” nhưng thực ra là hỏi “mình”, như một cái cớ cho sự giãi bày tâm tình ở câu “Ta về ta nhớ những hoa cùng người”. Thực ra, đó là hình thức bày tỏ mà không đợi trả lời để thành đối thoại. Nó cứ thế buông ra để thành dòng độc thoại bộc bạch tâm tình. Bên cạnh đó, điệp từ "ta" lặp lại bốn lần cùng với âm "a" là âm mở khiến câu thơ càng mang âm hưởng ngân xa, tha thiết nhẹ nhàng.
Ở đây, hoa tượng trưng cho vẻ đẹp thiên nhiên Việt Bắc. Còn con người là con người Việt Bắc với tấm áo chàm nghèo khổ nhưng đậm đà lòng son. Hoa và Người quấn quýt với nhau trong vẻ đẹp hài hòa đằm thắm để tạo nên cái nét riêng biệt, độc đáo của vùng đất này.Chính điều ấy đã tạo nên cái cấu trúc đặc sắc cho đoạn thơ khi nhớ hoa là nhớ tới cái đẹp của thiên nhiên VB, mà cái đẹp của VB lại không thể tách rời cái đẹp của con người nơi đây. Vì vậy, như một cặp song hành đối xứng, hễ nhớ dến người thì hiện bóng hoa, hễ nhớ về hoa thì hiện lên dáng người.
Chế Lan Viên từng cho rằng :
" Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn "