“Tôi đứng dưới cờ, đưa tay tuyên thệ
Trên đất quê hương mang hình bóng mẹ
Ngỡ chừng như vừa sinh lại lần đầu
Đảng trở thành nơi cắt rốn chôn rau.”
(“Kết nạp Đảng trên quê mẹ” – Chế Lan Viên)
Không chỉ riêng Chế Lan Viên mà Tố Hữu cũng say mùi hương chân lý, bắt gặp lý tưởng Đảng cao đẹp ở tuổi mười tám đôi mươi – thời điểm có ý nghĩa quyết định cả cuộc đời cách mạng và sự nghiệp thơ ca của Tố Hữu. Nhắc đến tiếng thơ trữ tình chính trị xuất sắc của dòng văn học cách mạng Việt Nam thì Tố Hữu là một cái tên không hề xa lạ, ông được coi là cánh chim đầu đàn của nền thơ ca cách mạng. “Lá cờ đầu” ấy đã thổi vào thơ ca cách mạng một luồng sinh khí nồng nàn, rạo rực, hăm hở, tâm huyết của người lính trẻ với chất giọng đằm thắm dịu ngọt của người dân xứ Huế. Minh chứng mạnh mẽ nhất chính là bài thơ “Từ ấy” được trích từ phần “Máu lửa” của tập thơ cùng tên đã ghi lại những giây phút say mê của tác giả khi bắt gặp lý tưởng cách mạng. Đó không đơn thuần là cảm xúc vui sướng phấn khởi mà đó còn là phẩm chất cao đẹp của người chiến sĩ cộng sản muốn hòa nhập cống hiến hết mình cho cuộc đời:
“Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
…
Không áo cơm, cù bất cù bơ…”
Không phải ngẫu nhiên mà Tố Hữu đặt tên bài thơ là “Từ ấy”. Sau bao tháng năm “Hoang mang không định trước tương lai” thì đến tháng 7 năm 1938 người chiến sĩ trẻ đã tìm được con đường lý tưởng cách mạng của cuộc đời mình. Chính vì thế mà cuộc đời đang tối tăm bỗng hóa thành những bình minh cây xanh nắng dội, tâm hồn đang u tối mịt mù bỗng trở nên vui tươi say mê náo nhiệt hẳn lên. Vậy “Từ ấy” chính là cái mốc đánh dấu cho sự trưởng thành trong con người nhà thơ, một bước ngoặt lớn trong cuộc đời để tìm được con đường đi cho chính bản thân mình: con đường đến với Đảng. Nhà thơ không còn phải “bâng khuâng đi tìm lẽ yêu đời” như ngày xưa nữa mà từ ấy sẽ mở ra một chân lý một tương lai hứa hẹn hơn:
“Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ,
Mặt trời chân lí chói qua tim.”
Khoảnh khắc thi sĩ bắt gặp lí tưởng Đảng như có ánh “nắng hạ” sáng soi. Sao không phải nắng của mùa khác mà chỉ đặc biệt là nắng mùa hạ? Đó là do chỉ riêng hạ mới có thể mang đến thứ ánh sáng chói lóa, rực rỡ, mạnh mẽ nhất trong năm. Có như vậy thì mới “bừng” lên rạo rực, cháy bỏng được. So sánh như thế bởi nhà thơ muốn thể hiện được sức mạnh soi sáng của chân lý cách mạng kia, lý tưởng cách mạng của Đảng đến với người chiến sĩ cộng sản yêu đời nhiệt huyết, hăng say ấy có sức sáng soi tâm hồn như xuyên thấu cả một lý tưởng hoài bão. Nguồn sáng ấy là “mặt trời chân lí” trong cách nói ẩn dụ về một biểu tượng đẹp của cách mạng. Đảng cũng như mặt trời, đều tỏa ra ánh sáng diệu kì sưởi ấm tâm hồn muôn loài, mang lại những tư tưởng đúng đắn, báo hiệu những điều tốt lành cho cuộc sống. Ánh sáng huy hoàng ấy đã làm người thanh niên mười tám tuổi say, say lí tưởng, say chân lí. Hình ảnh ẩn dụ “chói qua tim” diễn tả được tác động mạnh mẽ của Đảng đến tình cảm, tâm hồn, cảm xúc trong lòng nhà thơ. Kết hợp với các động từ mạnh “chói”, “bừng” lại càng nhấn mạnh nét hân hoan của tác giả. Đó không phải là những cảm xúc tầm thường thoáng qua mà là lòng nhiệt huyết say mê lâu dài, tự hào đón lấy niềm vinh dự khi tên mình được thêm vào lịch sử Đảng.
Nhà thơ đón nhận lí tưởng không những bằng suy nghĩ chín chắn, nhận thức đúng đắn mà còn bằng cả bầu nhiệt huyết sôi nổi trẻ trung. Ánh sáng lí tưởng đem lại cho nhà thơ niềm vui và gợi bao ước mơ đẹp đẽ về một thế giới đầy hương sắc, âm thanh:
“Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim…”
Tố Hữu sung sướng đón nhận lí tưởng như cỏ cây hoa lá đón ánh sáng mặt trời. Chính lí tưởng cộng sản đã truyền nhựa sống vào trái tim người trai trẻ. Hai câu thơ đầy bay bổng, đậm chất lãng mạn còn được điểm thêm thủ pháp nghệ thuật so sánh khiến ta thấy được niềm vui của nhà thơ đang sinh sôi nảy nở tựa như khu vườn tươi tốt đầy màu sắc của nhiều loại cây. Khu vườn ấy có những âm thanh là tiếng chim rộn ràng hay chính là những khúc nhạc vui tươi réo rắt trong lòng người chiến sĩ khi đã tìm được lẽ yêu đời của riêng mình. Khu vườn ấy lại còn đậm hương thơm, đó phải chăng là sự thơm thảo của tấm lòng con người muốn cống hiến hết mình cho Tổ quốc. Từ đó mới thấy được rằng, cách mạng không đối lập với nghệ thuật; trái lại, cách mạng đã khơi dậy một sức sống mới, đem lại một cảm hứng sáng tạo mới cho hồn thơ Tố Hữu.
Từ lúc “mặt trời chân lí chói qua tim”, người thanh niên Tố Hữu đã biết khóc cho những kiếp người lầm than dưới gầm trời nô lệ, nhận ra được một tuyên ngôn về lẽ sống mới: