“Con cựa mình êm ả
Thôi ngủ nữa đi con!
Cái trăng cao chưa tròn
Tay bố vòng hơi thở
Cho con liền giấc ngon!”
(“Hai bàn tay em” – Huy Cận)
Bên cạnh tình mẫu tử thiêng liêng thường được đề cập trong thơ ca, tình cảm cha con cũng là một tình cảm sâu sắc được nhiều thi sĩ chắp bút viết thành thơ. Một trong số đó không thể không kể đến Y Phương – một nhà thơ dân tộc với ngôn ngữ mộc mạc, gần gũi cùng bài thơ “Nói với con” của mình. Bài thơ được sáng tác vào năm 1980, khi đất nước mới thống nhất và đang trong giai đoạn đổi mới. Từ hiện thực ấy, nhà thơ sáng tác bài thơ như một lời tâm sự, nhắc nhở con cái, thế hệ sau này.
“Chân phải bước tới cha
…
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con!”
Mở đầu bài thơ là hình ảnh một gia đình có đầy đủ ba, mẹ, con cái đang cùng nhau vui đùa thật hạnh phúc:
“Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước chạm tiếng cười”
Chỉ bốn câu thơ mà Y Phương đã vẽ nên một bức tranh gia đình thật đẹp. Trong bức tranh ấy, có hình ảnh của bậc làm cha, làm mẹ dõi theo từng bước đi bập bẹ của đứa con thơ. Việc tập đi, tập nói, tập cười là những sự kiện lớn của một đứa trẻ, và ở giai đoạn đầu tiên trong cuộc đời ấy, đứa trẻ luôn có sự đồng hành của ba mẹ kề bên. Từ đó mới thấy, gia đình chính là cái nôi phát triển của mỗi con người. Và sự phát triển của mỗi người không chỉ tạo niềm vui cho mẹ mà còn là sự thổn thức của người cha. Điều đó cũng được nhà thơ Huy Cận từng đề cập tới trong bài thơ của mình:
“Được tin con tập đi
Cha mừng không ngủ được
Cha nằm đêm thầm thì
Từng tiễn chân con bước”
Cha mẹ càng yêu thương con sẽ càng yêu thương mảnh đất chôn nhau cắt rốn của con, vì thế mà tình yêu quê hương của nhà thơ đã bộc ra thành lời thơ:
“Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát”
Nhà thơ không chỉ yêu mà còn “yêu lắm” những người dân đồng mình. “Lắm” là một phó từ chỉ mức độ cao, rất nhiều. Vì vậy mà có thể nói tình yêu của nhà thơ dành cho cội nguồn quê hương là rất sâu đậm. Ông yêu từng công việc, hành động mà người đồng mình làm. Trong khi “đan lờ” họ cài thêm vào nan hoa, trong khi làm nhà họ “ken câu hát”, những công việc cực nhọc nhưng luôn được đi cùng sự lãng mạn, tươi vui. Chính sự lạc quan, yêu đời đó đã khiến con người thêm vui và bớt phần khổ cực.
Quê hương không chỉ đẹp bởi nét đẹp lao động của người dân mà còn đẹp bởi đây là cội nguồn hạnh phúc của cha mẹ:
“Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng
Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời”
Chính quê hương đã cho cha mẹ một cuộc sống hạnh phúc bền lâu. Nơi đây đã nuôi dưỡng tình yêu của đôi lứa để rồi họ cưới nhau, quyết định cùng nhau đi hết cuộc đời bằng một đám cưới ấm áp, hạnh phúc. Trong ngày cưới cả thiên nhiên và con người đều ủng hộ cha mẹ, đều yêu thương cha mẹ để họ vững tin bước cùng nhau. Rừng thì cho hoa, con đường thì cho những tấm lòng, những điều đơn giản nhưng lại hết sức đáng yêu, lãng mạn. Để rồi trong lòng cha mẹ, ngày cưới chính là “ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời”, một ngày mà họ không thể nào quên được.
“Người đồng mình” không chỉ tình nghĩa, lãng mạn, tài hoa mà còn có biết bao phẩm chất tốt đẹp khác, đáng quý nhất là sự vượt lên trong cuộc sống:
“Người đồng mình thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn”
Nếu như ở câu thơ trước, tác giả sử dụng chữ “yêu” thì tới đây mạch cảm xúc bài thơ đã được đẩy lên cao hơn bởi chữ “thương”. “Thương” là một cung bậc cảm xúc cao cả hơn cả “yêu”, đó không chỉ là tình yêu đơn thuần mà giống như là tình thương giữa những người thân máu mủ ruột thịt trong gia đình. Nhà thơ “thương người đồng mình” bởi sự kiên cường của họ. “Cao đo nỗi buồn/Xa nuôi chí lớn” như hai câu thơ phát triển thuận cùng nhau. Nỗi buồn càng lớn thì ý chí càng nhiều. Nỗi buồn không chỉ đơn giản mà được đo bởi chiều “cao” của trời, ý chí không phải tầm thường mà được đo bởi chiều “xa” của đất, điều đó chứng tỏ “người đồng mình” có một ý chí được hun đúc mạnh mẽ, vượt lên trên mọi gian khó. Từ phẩm chất tốt đẹp của người dân quê hương, Y Phương đã dẫn tới lời khuyên dạy dành cho con về một lối sống cao đẹp:
“Dẫu làm sao thì cha vẫn muốn
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo cực nhọc”