"Khi một người chết đi, anh ta nắm trong tay chỉ những gì mình đã cho đi khi còn sống." - Jean Jacques Rousseau. Bạn thấy đấy, đời người là vô thường nên từ khi sống trên cõi đời đến lúc mất đi, chúng ta hãy học cách cho đi. Chúng ta cho đi những gì thì sẽ nhận lại được những điều tương tự. Vì thế, hãy cho đi những điều tốt đẹp, ấm áp, vậy thì ta sẽ nhận lại điều tuyệt vời giống như thế. Ngược lại, nếu ta cho đi những đắng cay, ta cũng sẽ nhận lại những điều cay nghiệt. Trong câu chuyện “Người ăn xin”, ông lão già nua đáng thương chìa đôi bàn tay xin cậu bé, cậu bé không có gì trong người đành cắn rứt nói:”Xin ông dừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả!” Nhưng ông lão lại nở nụ cười hiền nói: “Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.” Xét về phương diện vật chất, cậu bé không cho ông lão ăn xin được gì, nhưng xét về tinh thần, cậu đã cho ông một ngọn lửa tình thương ấm áp. Cũng chính vì thế mà sau đó cậu đã hiểu ra cậu “cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông”. Đó chính là lòng biết ơn của ông cụ vì cậu đã cảm thương cho số phận của ông. Bạn thấy đấy, cuộc sống chính là cho đi những điều tốt lành rồi ta sẽ được đền đáp bằng những điều tươi đẹp tương tự. Vì thế mà đừng nên sống với một trái tim ích kỉ, nhỏ nhen, không biết cho đi. Người sống một cuộc đời như thể chỉ mang hình thức “tồn tại”, chứ không còn là việc sống ý nghĩa nữa. Bởi trái tim không biết cho đi là một trái tim khô cằn, lạnh giá chẳng khác gì Bắc Cực. Hãy sống trên đời với một tấm lòng biết cho đi những gì tốt tươi để khi nhắm mắt xuôi tay, ta thấy cuốn băng cuộc đời mình là một thước phim đẹp đáng để xem.